Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Thơ Đỗ mới thêm Hàn.

Nhặt thời đạn bom, ngói tan gạch vỡ Cụ Tổ răn rằng: Đá cũng tri ân! Nguýt chú rùa đội bia lộng thần Nghiêng đầu lau từng dòng tên Tiến sĩ Tháng tháng, năm năm bàn tay dai sức kiến thức bừng lên sau những phút chau mày! Bao cuộc thế danh nhân đã qua đây Bao rơm rác vương theo hài thiếu nữ? Bao oan ức và bao giận dữ Đã bao đời… Ai nhặt hết đâu? Văn Miếu bữa nay gạch vẫn tươi màu Hào khởi đón mặt trời mỗi sớm Ông quét đi những bụi trần vừa chớm Soi bóng thời kì sáng cõi về.

Xót tiếng gươm khua sứt gốc đa già Thương cành đại xù xì rút thời kì ra vỏ. Thi sĩ Đoàn Mạnh Phương chọn và giới thiệu.

Người quét rác trong sân Văn Miếu Ông làm nghề đã 60 năm Nghề của tổ tiên truyền lại Mấy trăm năm Mê mải Lượm từng cọng giấy, tờ mây. Ta đặt lên thờ quỹ thời gian Lửa cháy lún dần tới chân nhang Nghe tiếng con tim nói thầm nhắc Ngoài thềm lạnh cóng bóng xuân sang. 5-2010 Mưa trên đỉnh núi Ơ hay! Đỉnh núi cũng mưa? Cũng long lanh nước Cũng mịt mù mây Sấm rền, đổ thác, lay cây Chớp xanh lấp lóa.

Ta vội vào nhà cất thời gian Đồng hồ trên vách tí tách vang Nhìn thoáng khung trời qua khuôn cửa Đôi lá vàng bay, mát xuân sang.

Người tan vào trong nhau Sau những giờ lầm lạc Tan vào trong chớp mắt Một con đường vừa qua! Với thời kì Một chiều ra đứng với thời kì Thấy cỏ dưới chân lấm chấm vàng Thấy mây trên trời đẫn đờ bạc Ta cầm tay bạn, ngóng xuân sang. Tối ngày… Sáng đêm. Bấy lâu ta vẫn ngước lên Nghĩ rằng nơi ấy là miền không mưa! Tan chân mây xa vời vợi Tan trong sóng bạc đầu Những giây phút chói lọi Tan trong cuộc dâu bể.