Pháp lệnh Người cao tuổi, có hiệu lực từ 2009, nhưng mười mấy tháng sau mới có hướng dẫn. Nhưng sẽ có rất nhiều người không còn nhịp được ăn “miếng cơm nhà nước” mà đáng lẽ họ được hưởng, nếu không vì tình trạng “Luật chờ nghị định, nghị định chờ thông tư” mà Bộ trưởng Vũ Đức Đam cũng lên mang tai mang tiếng về nguyên tắc “pháp luật chẳng thể có tình trạng chờ”.
2012, đến nay vẫn chưa đi vào cuộc sống. Pháp lệnh Người có công, chính thức có hiệu lực từ tháng 9.
Còn các cụ, vẫn phải cố sống mà chờ thôi. Hôm qua, trước ống kính truyền hình trực tiếp, cử tri, nhân dân, đặc biệt là các cụ, chờ mãi để rút cục nhận được câu trả lời từ tư lệnh ngành tư pháp rằng các văn bản loại đó “liên quan nhiều đến xác định đối tượng, chế độ, chính sách, kể cả kinh phí, ứng dụng ngay được thì tốt nhưng chắc rất khó”.
Hình như để có thể chờ khắc phục tình trạng trì trệ trong chờ, người dân phải có tính kiên nhẫn bẩm sinh.
Đến khi được ban hành thì “dài cổ” chờ nghị định. Trong khi, những lão thành cách mệnh tiền khởi nghĩa tuồng như đã quá già yếu, những người bị cầm tù, những người nhiễm chất độc 80% trở lên… đã chờ hàng thập kỷ. Khó. Tôi khẳng định chẳng thể tính bằng một nhiệm kỳ được”- Bộ trưởng Vũ Đức Đam nói rất chính trực. Còn chị em mang thai, không ai trả lời họ rằng khi quy định mới có hiệu lực thì họ được nghỉ 4 hay 6 tháng.
Đào Tuấn. Để rồi rút cục, có khi dân chúng nhận được một thông tư kiểu “cộng điểm cho Mẹ Việt Nam Anh hùng”, hoặc thiếu thực tại chẳng thể thi hành. Nghị định thì khắc khoải chờ thông tư. Nhưng phải chờ đến bao giờ để một văn bản có hiệu lực đi vào cuộc sống ngay khi theo quy định có hiệu lực? Phải chờ đến bao giờ để kết thúc tình trạng luật chờ nghị định - nghị định chờ thông tư - và người dân thì chờ cả luật, cả thông tư, cả nghị định? “Bộ trưởng Hà Hùng Cường nói sẽ núm.
Rất khó để giải đáp những cụ già hơn 80 tuổi, không lương, không trợ cấp, sẽ sống bằng gì để chờ… trợ cấp. Lời trấn an này được đưa ra trước vô thiên lủng những câu hỏi về hệ quả của tình trạng “nợ đọng” văn bản hướng dẫn thi hành. Văn bản luật “đưa vào cũng có lý do rất hay, rút ra cũng rất hay”, thay đi đổi lại, không kỳ nè không sửa. Cụ thể hơn Bộ trưởng khẳng định: “Chính sách đối với người có công, với hộ nghèo, hộ cận nghèo, dù ban hành chậm vẫn giữ hiệu lực”.
Câu chuyện không chỉ dừng lại ở tình trạng bê trệ.