Cảm thấy sự trở mình liên tiếp có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh, chị ngồi dậy bước ra ban công. Từ trên tầng 12 của tòa nhà, chị có thể nhìn về một nơi rất xa của tỉnh thành. Những quầng sáng mệt mỏi hắt từng chùm ánh sáng lạnh lẽo xuống các ngả đường uốn lượn. Nhiều căn phòng đã tắt điện. Chắc họ cũng đang chìm vào giấc ngủ để lấy cân bằng cho một ngày mới. Trong những căn phòng ấy, có bao nhiêu người phụ nữ trằn trọc như chị và bao nhiêu được hưởng những khoảnh khắc thăng hoa sau cuộc ái ân? Chị mỉm cười về những suy nghĩ vẩn vơ chợt đến với mình và rồi lắc đầu bởi đó là những câu hỏi sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời. Thỉnh thoảng, một đêm trắng cũng mang lại nhiều ý nghĩa, nhất là khi những nghĩ suy trong ngày bị cắt vụn bởi muôn nghìn những công việc không tên hay những mối quan hệ nghĩa vụ. Nó giúp người ta tĩnh tâm, nhìn vấn đề một cách kỹ càng, nghiêm túc hơn với nhiều giác độ khác nhau. Qua ánh sáng xanh nhạt của ngọn đèn ngủ nơi cuối phòng có thể nhìn thấy gương mặt anh mờ mờ như một bức tượng nhìn nghiêng. Khuôn mặt ấy, thân ấy, vòng tay ấy đã từng làm trái tim thiếu nữ của chị hơn một lần loạn nhịp. Còn giờ đây, chính chị cũng chẳng thể giải nghĩa được những gì đã và đang xảy ra. ... Tất cả bắt đầu vào một sáng đẹp trời, khi Giám đốc công ty dẫn vào phòng một người đàn ông và giới thiệu anh ta từ nơi khác chuyển về, phụ trách vai trò Trưởng phòng của chị. Dù đã được biết trước “trích ngang” của con người này nhưng khi nhìn bằng xương bằng thịt, chị vẫn thấy bất thần: Đẹp trai, lịch duyệt với ánh mắt như lướt trên đầu chị và nụ cười dù mang tính xã giao vẫn để đối phương hiểu rằng, anh ta biết hết những gì người khác nghĩ về mình. Chị gật đầu chào với một nụ cười thân thiện. Không hiểu sao, chính chị cũng thấy mình vô lý khi nhìn hơi lâu về người đàn ông đó. Rồi chị cúi xuống bàn phím máy tính, định gõ nốt kế hoạch công tác để bẩm Phó Trưởng phòng chiều nay, nhưng những con chữ nghe đâu không phải do tay chị gõ, nó lầm lẫn liên tiếp khiến chị bắt đầu thiếu nhẫn nại. Người đàn ông vẫn tự tin đi lại trong phòng, bắt tay từng người. Khi đi qua bàn chị làm việc, anh khẽ nghiêng người, cúi đầu xuống thấp như để nhìn vào màn hình máy tính của chị. Một cử chỉ vừa có ý đùa, lại vừa muốn gần gũi trong lần gặp đầu. Tự nhiên, chị thấy gáy nóng bừng bởi nhiều từ gõ sai chị chưa kịp sửa. Khi người ấy đi qua bàn chị, chị lại ngước mắt lên nhìn, tim đập rộn rã. Tại sao mình lại có cảm giác vô lý như vậy? Không có câu giải đáp nhưng chị biết rõ, đó là một cơn “say nắng” trong cuộc đời người đàn bà. Dù muốn hay không, người ta vẫn phải đối mặt với nó. Có thể, sau đó, cuộc sống vẫn diễn ra theo chiều hướng cũ, cũng có thể nó bị đẩy sang một khúc ngoặt khác. Không ai nói trước được điều gì vì ắt là mạng. ... Ba tháng sau, chuyến công tác nước ngoài một tuần giữa Trưởng phòng và chị đã được thực hiện. Chị không biết đó là sự xếp đặt của Giám đốc hay vị Trưởng phòng trẻ tuổi vì theo anh nói, với công việc này, chị đi là hợp lý nhất. Châu Âu những ngày cuối năm, nhiệt độ bên ngoài dưới không độ. Lạnh buốt. Cái lạnh như những mũi dao nhọn sắc luồn vào da thịt khiến chị luôn có cảm giác tái tê và trống trải. Càng về tối, nhiệt độ càng xuống thấp hơn. Tuyết phủ trắng xóa những con phố, hàng cây, nóc nhà. Bữa tiệc thết đãi chấm dứt lúc 10 giờ tối. Chị thấy người hơi choáng và thân như nóng lên vì những ly rượu vang màu đỏ sẫm nên xin phép lên phòng nghỉ trước. Vừa vào đến phòng, không kịp thay đồ, chị thả người lên chiếc giường rộng minh mông và chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, chị tỉnh dậy. Anh ấy giờ đang làm gì nhỉ? Có thức như chị không? Nếu thức thì đang nghĩ tới ai? Những câu hỏi bỗng đến làm đầu chị rối tung. Trong khi giấc ngủ chưa thể quay lại và những câu đáp chưa đến, trong ánh sáng lờ nhờ của ngọn đèn cao áp ngoài khách sạn, chị thấy có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Rồi anh đột ngột bước vào. Anh ào vào chị như một cơn lốc khiến chị hoàn toàn ngã gục. Bên ngoài, tuyết trắng phủ dầy thêm những nóc nhà, những con đường nhỏ. Còn trong căn phòng ấm sực đó, hai thân như muốn tan vào nhau, nghẹt thở và cuồng nhiệt. Chị đã quên khóa phòng đêm hôm đó hay anh có cách nào đó mở được cửa phòng? Đó là một bí mật của tình ái mà chỉ những người trong cuộc mới có thể hiểu được. ... Cơn “say nắng” của người phụ nữ thường diễn ra lâu hơn, âm ỉ hơn. Còn đàn ông, họ nhanh chóng vượt qua những khó khăn đó để dồn tâm lực vào những việc lớn lao mà họ gọi đó là sự nghiệp. Chị biết vững chắc một điều, mối quan hệ của chị với người đàn ông đó sớm muộn cũng bị cõi tục để mắt tới, kèm theo là những lời dị nghị và rút cục rất có thể là một cuộc vỡ. Nhưng để làm cách gì thoát ra thì chị không thể nghĩ ra được. Và người phải ra đi chính là anh. Bởi anh hiểu, cần phải kết thúc để không có những hậu quả khác ập đến. Giữa anh, chị là hai gia đình với những đứa con. Đừng mắc những lầm lỗi để rồi trút tai họa lên những mái đầu non nớt đó. Anh đã ra đi, bất thần như lúc đến, để lại tâm hồn chị một khoảng trống lớn. Cuộc sống vẫn diễn ra, ngày tiếp ngày như một dòng sông chẳng bao giờ ngừng nghỉ. Dù muốn hay không, chị vẫn phải đối mặt với ngày nay, đó là chồng, con, những công việc thường ngày, những mối quan hệ xã hội. Đôi khi, cuối giờ làm việc, khi chỉ còn lại mình chị trong căn phòng trống trải, chị bỗng giật mình như có cảm giác khuôn mặt anh đang cúi xuống, phả hơi nóng vào gáy chị với hơi thở gấp gáp. Những con chữ trên bàn phím nhòa đi và bàn tay chị chẳng thể gõ chuẩn xác được nữa. Chị bất thần quay lại. Không có anh phía sau. Chỉ là bức tường màu xám với ô cửa sổ không khép. Gió ùa vào khiến những tờ giấy trên bàn bị cuốn lên, bay lả tả khắp phòng rồi đậu xuống nền nhà. |